Những bài xã luận báo tường chào mừng 20/11 ý nghĩa, dễ giật giải cao
Một bài xã luận 20/11 hay sẽ giúp cho tác phẩm báo tường trở nên ý nghĩa và ấn tượng hơn. Dưới đây là một số bài xã luận được Tạp chí Công dân Khuyến học tổng hợp, các bạn học sinh có thể tham khảo để có ý tưởng cho bài viết của mình.
Bài xã luận chủ đề "Công ơn thầy cô"
Tiết trời trở lạnh sang đông. Ngày 20/11 lại đến. Những kỷ niệm về công ơn thầy cô giáo bỗng trỗi dậy trong tiềm thức khiến mỗi chúng ta lại nao nao xúc động. Thời gian thì cứ lặng lẽ trôi, mới đó mà gần mười năm, kể từ ngày đầu tiên em cắp sách đi học.
Gần 10 năm em đến trường được thầy cô giảng dạy, 10 năm mà tình nghĩa của thầy cô ngọt ngào quyện theo mỗi bước tiến của em. Và bây giờ đây chúng em đang ở ngôi trường thân yêu này, học lớp 10A1 với những thầy cô mới. Thế nhưng 2 tháng vừa qua cũng đã là quá đủ để chúng em cảm nhận được tình yêu thương mà các thầy các cô đã dành cho mình.
Điều mà em đón nhận được ở tất cả các thầy cô ấy là tình thương bao la vô bờ bến. Đã bao lần em bắt gặp ở họ nét phiền muộn ưu tư khi chúng em chưa ngoan. Và cũng bao lần em nhìn thấy những nụ cười rạng rỡ làm họ trẻ hẳn lại mỗi lúc chúng em cố gắng trong học tập. Cao cả thay những "kỹ sư" tâm hồn!
Thầy cô đã vì chúng em mà có quản ngại chi. Vậy mà đôi lúc chúng em nào có hiểu ra điều đó làm cho người giáo viên của mình phiền lòng.
Tại sao chúng em đã từng không chuẩn bị bài khi đến lớp rồi viện lý do này lý do kia?
Tại sao chúng em đã không hiểu rằng để giảng dạy cho dễ hiểu, thầy cô đã tốn bao công sức chuẩn bị giáo án hằng đêm?...
Còn biết bao câu hỏi tại sao, chúng em thật nông nổi và đáng trách nhưng bao giờ thầy cô cũng sẵn sàng tha thứ bằng tình thương yêu học trò nồng thắm.
Rồi khi em được công nhận là học sinh giỏi, cha mẹ, bạn bè và người xung quanh đều khen ngợi. Nhưng em hiểu rằng, đằng sau thành tích đó là những giọt mồ hôi và hơi ấm tình thương của cô thầy. Em như một bông hoa, còn cô là lòng đất. Hoa phải nhờ đất nuôi sống, lớn lên và xinh đẹp tô điểm cho đời. Thế nhưng người ta chỉ khen hoa đẹp, mấy ai nhớ đến nguồn gốc đã nuôi sống bông hoa.
Song, đất không bao giờ phiền lòng về điều đó, vẫn tháng tháng ngày ngày nuôi sống vẻ đẹp cho đời. Thầy cô cũng vậy, như dòng nước chảy xuôi, dạy dỗ chúng em mà không hề toan tính. Cho nên chúng em - những bông hoa phải biết cội nguồn cho mình sức sống, mà tỏ lòng biết ơn đối với thầy cô.
Hôm nay đây, với sự họp mặt đầy đủ của các thành viên trong lớp 10A1, chúng em xin được kính tặng cô những bông hoa tươi thắm nhất, không chỉ là tấm lòng, đó còn như một lời hứa chân thực nhất chúng em muốn nói với cô: Chúng em sẽ cố gắng chăm ngoan hơn để không phụ lòng thầy cô đã mong mỏi.
Ngoài mẹ cha, thầy cô là tất cả,
Đã cho em đôi cánh bước vào đời.
Trong thâm tâm em mãi luôn thầm nhủ:
"Nhớ công ơn thầy cô đến trọn đời!".
Bài xã luận chủ đề "Tình thầy trò"
Ngoài cha mẹ thì thầy cô chính là người có công lao cao cả, dưỡng dục chúng ta nên người. Thầy cô là người đã dẫn dắt chúng em đi trên con đường đời của riêng mình, người chắp đầy hành trang tri thức, để chúng em có thể bay cao, bay xa và thực hiện được ước mơ ấp ủ của mình.
Mỗi một năm học kết thúc, mọi người vẫn gọi thầy cô là người lái đò. Tuy nhiên, mọi chuyến đò cập bến luôn vương vấn bao ân tình, mang đến bao điều nhớ nhung và lưu luyến.
Thầy cô là người cha, người mẹ hai thứ 2 của chúng em, dạy chúng em rất nhiều điều trong cuộc sống. Thầy cô cho chúng em biết thế nào là khó khăn trong cuộc sống, làm sao để vượt qua, đánh bại mọi thử thách. Thầy cô chính là người lái đò tài tình, giúp chúng em vượt qua mọi vấp ngã trên đường đời.
Chúng em biết rằng mỗi một ngày qua đi có nghĩa là thời gian ở bên thầy cô sẽ ngắn lại. Nó như một giấc mơ, đến rồi lại đi. Thời gian ở bên thầy cô chính là thời gian cuộc đời chúng em thay đổi. Thầy cô đã uốn nắn chúng em từng chút một trên con đường học vấn.
Thầy cô dạy chúng em biết thế nào là lễ nghĩa, là biết cách cư xử cho phải phép. Rồi từng ngày, bồi đắp thêm các nấc thang kiến thức. Từ một con điểm tốt, một ý tưởng hay cho đến một sai phạm nhỏ, một lần không thuộc bài, thầy cô đều chú ý khen ngợi hoặc nhắc nhở. Từng ngày, từng ngày đưa chúng em đến đỉnh cao của kiến thức và có một tương lai tươi đẹp.
Vì thế chúng em rất tự hào là học sinh của thầy cô, không chỉ được dạy từng li từng tí, mà còn nhận được vô vàn tình yêu thương. Vì thầy cô giáo không chỉ đơn thuần là một người thầy, người cô mà còn là người cha, người mẹ. Sau những giờ học căng thẳng, thầy cô vô cùng tâm lý tạo cho chúng em những trận cười sảng khoái, trò chuyện, giúp chúng em hóa giải được các khúc mắc trong lòng.
Chúng em sẽ mãi biết ơn thầy cô, sẽ cố gắng học tập tốt để đền đáp công ơn lớn lao chỉ dạy của thầy cô. Tình cảm của chúng em dành cho thầy cô sẽ không bao giờ thay đổi. Chúng em hứa sẽ cố gắng làm cho thầy cô cảm thấy tự hào về chúng em. Xin hãy tin vào chúng em!
Bài xã luận chủ đề "Người lái đò"
Trên đại dương mênh mông tri thức ấy, biết bao con tàu cùng đoàn thủy thủ đã ra khơi chinh phục những chân trời mới. Thầy cô - những người thuyền trưởng tài ba luôn sát cánh bên thủy thủ chúng em vượt qua ngàn trùng dương xa xôi, mở ra cho chúng em những ánh sáng mới.
Hôm nay đây chúng em đang từng bước trưởng thành dưới mái trường sư phạm được thầy cô truyền đạt kiến thức và những kinh nghiệm quý báu để chúng em có thể trở thành những thuyền trưởng tương lai, tiếp nối con đường thiêng liêng cao cả là tiếp tục dẫn dắt những mầm non tương lai chinh phục hải trình tri thức.
Nhân ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11, chúng em xin được gửi tặng đến thầy cô ngàn lời yêu thương, ngàn trái tim kính phục. Bằng tấm lòng thành kính, xin dành tặng đến người thuyền trưởng những lời tri ân sâu sắc ấy.
Bài xã luận chủ đề "Lời thầy dạy thuở ấy"
Thầy dạy rằng, trái tim không biết thứ tha là một trái tim đã chết, con người không biết tha thứ vẫn chỉ là gỗ đá mà thôi.
Gửi thầy, người mải miết chèo đò giữa dòng sông xưa...
Con còn nhớ rõ hình bóng thầy trên bục giảng. Mái tóc pha hơi sương, chiếc cặp sách cũ, nụ cười hằn những vết chân chim đượm màu thời gian đã theo chúng con đi hết những năm tháng cuối của thuở học trò có lớn mà không có khôn…
Bụi phấn rơi rơi theo từng dòng thầy viết, rơi vào cả tâm hồn non nớt chúng con những bài học về cuộc đời.
Thuở ấy, chúng con nào biết làm người phải có lấy một ước mơ, dù giản dị, nhỏ nhoi hay cao sang to lớn. Chiếc bảng đen, từng trang giấy trắng, những lời giảng dạy của thầy chính là đoạn đường dài dẫn chúng con với những ước mơ đầu tiên ấy!
Thuở ấy, chúng con nào biết cuộc đời này luôn là bài một bài toán khó, mà đi hết cả quãng đường dài mới nhận ra chẳng có lời giải nào tốt hơn ngoài hai từ "trải nghiệm".
Thầy dạy rằng bước vào đời chúng con cần có một đôi mắt sáng và một trái tim biết yêu thương, để đối tốt với những người ngay và tránh xa những toan tính, bon chen của những kẻ độc ác.
Thuở ấy, chúng con nào biết "tha thứ" là một động từ đẹp nhất trong cuộc đời. Thầy dạy chúng con đừng quay lưng với những người đã nhận lỗi, đừng mang ngõ cụt đến cho những người đã biết mình sai, đừng nhẫn tâm với những người đã biết quay lại… Thầy dạy rằng trái tim không biết thứ tha là một trái tim đã chết, con người không biết tha thứ vẫn chỉ là gỗ đá mà thôi.
Thuở ấy, chúng con nào biết cậu bạn kia lấm lem bùn đất chỉ vì giúp ba cày thêm ruộng lúa, đâu biết cô bạn thỉnh thoảng ngủ gật trong lớp kia tối qua thức khuya trông em cho mẹ ốm, đâu biết cậu bạn bên cạnh mình có người thân bệnh nặng nên bỏ học thường xuyên…
Chúng con vẫn chỉ là những đứa trẻ ngây thơ nhìn cuộc đời bằng sự đơn giản nhất, mà vô tình lãng quên đi đằng sau nó có thể là cả một câu chuyện dài.
Thầy dạy chúng con hãy biết để ý và chăm sóc đến những người xung quanh, hãy biết trân trọng những điều tưởng như rất bình thường nhưng vô cùng quý giá. Bởi có một ngày, yêu thương cũng có thể là quá muộn… khi mà sự hời hợt và vô tâm đã bỏ xa khoảng cách giữa những con người.
Thuở ấy, chúng con nào biết cuộc đời luôn là những vòng quanh. Những khúc gập, những quanh co, những thác ghềnh luôn là một phần không thể thiếu. Đừng mơ tưởng về cuộc đời là một đường thẳng… Nếu cuộc đời con không có những khúc ngoặt, hiển nhiên nó đã vô nghĩa đi rất nhiều rồi.
Thầy còn dạy chúng con phải biết ngẩng đầu trước thất bại, đừng dừng lại khi phía trước còn nhiều lắm những chông gai… Quá nửa cuộc đời con đã sống như lời thầy dạy, con lớn thêm một chút rồi, thầy ơi.
"Dẫu đông dài, hạ trắng, nắng gắt hay mưa giông...
Những người chèo đò vẫn mải miết qua sông đưa khách...
Dẫu gió lạnh, đèn khuya, lưng áo mỏng...
Thầy tôi trăng hắt những đêm kia, vẫn mải miết chèo đời…"
Nhân ngày cả nước tôn vinh nhà giáo, con xin kính chúc thầy luôn dồi dào sức khỏe và công tác tốt. Chúng em mãi khắc ghi ơn thầy.
Bài xã luận chủ đề "Người chèo đò thầm lặng"
Tháng 11 lại về mang theo cơn gió thu nhè nhẹ mơn man trên cánh hoa ban tím, mang theo ánh nắng dịu dàng, trong trẻo cũng là lúc học sinh chúng em có dịp hướng lòng mình về những người thầy, người cô, cũng như các cô chú cán bộ nhân viên trong nhà trường, những người luôn tận tâm săn sóc và dạy dỗ chúng em.
Có một nghề bụi phấn bám đầy tay, có một nghề cao quý nhất trong các nghề cao quý, ấy là nghề giáo. Chẳng biết ai đã yêu quý gọi những người thầy giáo, cô giáo là những người chèo đò thầm lặng mà sao cao đẹp quá. Để cả một đời người lái đò đưa những chuyến đò sang sông cập bến bờ tri thức bằng nhiệt huyết của một tấm lòng.
"Khi thầy viết bảng bụi phấn rơi rơi
Có hạt bụi nào rơi trên bục giảng
Có hạt bụi nào vương trên tóc thầy..."
Thầy cô vẫn thế, ngày ngày đón đưa từng chuyến đò qua sông không quản nắng mưa sương gió, mà đâu hay mái tóc đã ngả màu phôi pha vì bụi phấn, dẫu tháng năm đã hằn sâu trên khuôn mặt, khóe mắt cô thầy.
"Một chữ cũng là thầy, nửa chữ cũng là thầy". Nhân ngày 20/11, em chúc thầy luôn mạnh khỏe, hạnh phúc và gặt hái được nhiều thành công trong sự nghiệp trồng người. Cảm ơn thầy người dạy em biết đọc, biết viết, biết đúng sai, biết những điều hay lẽ phải, đặc biệt là dạy em biết ước mơ và vươn tới những ước mơ đó.
Bài xã luận 20/11 đạt giải nhất tại Trường Trung học cơ sở Phú Lộc, Ninh Bình
Cuối thu, nắng đã bớt hanh hao, những cơn gió heo may ùa về mang đến một cái se lạnh ngọt ngào. Vậy là tháng 11 đã sang rồi. Mỗi chúng ta ai ai cũng bận bịu với vòng quay của thời gian, hối hả với việc học tập, đi làm hay đi chơi. Nhưng chúng ta cũng đừng quên một ngày rất đặc biệt trong tháng 11 này, đó là Ngày Nhà Giáo Việt Nam 20/11. Đây chính là khoảng thời gian mà cả xã hội, từ những người tóc đã điểm bạc đến những đứa trẻ mới bỡ ngỡ đến trường, từ những người đã thành đạt đến những bác nông dân lấm lem bùn đất đều hướng về tri ân những người thầy, người cô đã dạy dỗ chỉ bảo mình nên người.
"Bên sông nặng một chuyến đò
Long lanh đôi mắt học trò miên man
Con sào chèo chống gió ngàn
Bóng thầy in dấu thênh thang tháng ngày".
Thầy là người đã dạy ta nét chữ đầu tiên khi tay ta còn run run. Thầy cô cũng là người chở những chuyến đò tri thức, đưa chúng ta đến những miền đất tươi đẹp. Thầy cô cũng là người luôn phải chịu đựng bao trò tai quái của lứa tuổi "Nhất quỷ nhì ma". Và thầy cô cũng chính là người mang đến cho mỗi chúng ta một tâm hồn phong phú, với những câu thơ những bài hát những kiến thức khoa học, toán học... Bác Phạm Văn Đồng từng viết: "Nhà giáo là một nghề cao quý nhất trong những nghề cao quý! Thật các bạn ạ! Thầy cô giáo cũng chính là những người cha, người mẹ thứ hai của của những con người".
Công ơn thời bể của thầy cô, chúng em không bao giờ lãng quên. Vì vậy, ngày hôm nay nhân ngày 20/11, tập thể lớp 8B chúng em muốn gửi lời chúc đến toàn thể các thầy cô giáo nói chung và các thầy cô đang công tác trong Trường Trung học cơ sở Phú Lộc nói riêng những lời chúc tốt đẹp nhất. Chúc các thầy cô luôn khỏe mạnh thành công trên con đường chuyên chở những chuyến đò tri thức đến tương lai.
Thầy cô ơi! xin hãy tha thứ cho chúng em nhé! Có đôi lúc chúng em nghịch ngợm. Có đôi lúc chúng em lười học và điểm thấp. Có lúc chúng em còn mải chơi. Chúng em hiểu rằng sau những lời mắng trách, những lời phạt trực nhật hay đơn giản là những câu dạy dỗ thấm đượm tình người của thầy cô đều là mong chúng em khôn lớn. Chúng em hứa từ nay sẽ chăm ngoan học giỏi để không phụ công ơn dưỡng dục của các thầy cô.
Dẫu sau này, mái tóc thầy đã điểm bạc, đôi tay cô đã mỏi mệt nhưng tri thức mà thầy cô đã dạy vẫn nâng bước chúng em trên từng bậc thang của dòng đời. Dẫu có đi đến mọi nẻo đường đất nước, dẫu có bước lên đỉnh cao của vinh quang hay bận rộn với những công việc khác, chúng em luôn nhớ về thầy cô. Một lần nữa chúng em xin cảm ơn thầy cô - những người cao quý và vĩ đại biết bao!".
Bình luận
Thông báo
Bạn đã gửi thành công.
Đăng nhập để tham gia bình luận
Đăng nhập với
Facebook Google