Đôi giày của bố
Hôm đó, tôi nhìn thấy đôi giày của bố được ông cất kỹ trong chiếc tủ ở phòng mình - đôi giày ấy giờ đây như một kỷ vật thiêng liêng gợi cho tôi mãi nhớ về đấng sinh thành đã đi xa mãi mãi...
Bận bịu với việc tang gia 1 tuần, 1 tháng rồi đầy năm, tôi vẫn không thể nào hết nhớ bố. Một ngày, tôi về ngôi nhà thân quen, lên phòng bố dọn dẹp. Tôi tìm được chiếc chìa khóa tủ bố cất rất kỹ dưới hộp đồ kỹ thuật. Mở tủ ra, tôi thấy đôi giày của bố.
Đôi giày mới tinh vẫn còn nguyên tem mác. Đặc biệt là nó rất bóng sáng, có lẽ được chủ nhân ngày nào cũng lau chùi...
Tôi ngậm ngùi rớt những giọt nước mắt nhớ thương. Đôi giày này là tôi mua tặng bố vào dịp Noel 3 năm trước. Lúc tặng bố, tôi thấy mắt ông bừng sáng ánh cười, ông cất giọng vui vẻ bảo: "Hay quá, lại có giày mới để đi lễ rồi đây!".
Thế mà, ông lại đem cất món quà vào tủ.
Hồi ấy tôi cũng thờ ơ, tặng rồi chẳng thấy bố đi cũng chẳng buồn hỏi xem tại sao. Mãi sau này tôi mới hiểu...
Bố đã tự hào về chúng tôi như thế...
Có lẽ đã rất lâu bố mới được tôi tặng quà, không phải là tặng món tiền như bình thường chúng tôi nghĩ là để "bố/mẹ muốn mua gì thì mua". Vui thay, đó là một món quà ông cần: đôi giày.
Lúc nhận quà tôi tặng, bố tôi cảm động lắm, nhưng đàn ông thường giỏi giấu đi cảm xúc của mình. Sau này mẹ kể, lúc tôi đi rồi, bố nói với mẹ: "Con T. nó bảo đi đâu mà mua được giày đẹp cho tôi thế nhỉ?". Mẹ bảo: "Nó chả bảo ông nó đi nước ngoài, giày ở đấy tốt và đắt lắm đấy! Ông có thích không?". Bố cười: "Thích lắm!". "Thích thì ông lấy ra đi ngay đi cho nó vui nhé!". "Ừm!"...
Thế rồi, ngày nào bố tôi cũng đem đôi giày ra lau chùi bóng loáng, định xỏ vào chân đi bao lần nhưng lại tiếc, bố muốn giữ món quà của tôi thật kỹ, để dịp nào đó thật đặc biệt sẽ đi. Bình thường, ông đi lễ, đi chợ, đi gặp bạn bè... ông đều đi đôi giày cũ cho... tiết kiệm.
Rồi cứ thế, đôi giày vẫn cứ mới toanh, sáng bóng - lấp lánh như tình cảm mà ông trân trọng dành cho món quà của con cái.
Và một ngày nọ, bố tôi bị một cơn đột quỵ quật ngã. Mọi thứ quá bất ngờ, tôi chạy về bên bố - nhìn thân hình tiều tụy của ông nằm liệt giường, từ đó. Mỗi lần tôi đến thăm, bố đều nắm tay tôi thật chặt. Cho tới một ngày, bố buông tay, không còn cái nắm tay chặt nữa. Bố đã rời mẹ con chúng tôi, ra đi mãi mãi...
Lễ tang bố diễn ra ở nhà thờ, khi đưa bố đi rồi, người ta trồng một cây đào có màu hoa đỏ thắm để kỷ niệm về bố. Với chúng tôi, mỗi lần ngắm những chùm hoa đào đó, ngay cả khi nó rụng không còn cọng lá, thì cũng như thấy bố tôi vẫn đang ở đó nhìn gia đình chúng tôi đi lễ mỗi ngày.
Tết năm đó, khi dọn phòng bố, trong chiếc tủ của ông, tôi đã thấy món quà của tôi vẫn còn nguyên vẹn. Bố chẳng bao giờ còn có thể đi đôi giày của tôi mua cho ông - cũng như rất nhiều món quà khác mà các anh, các chị tôi mua cho bố cũng được cất trang trọng nơi đó. Những món quà mà mỗi lần bố lôi ra tự hào khoe với bạn bè rằng: "Thằng V. nó tặng tôi, cháu Q. mới mua cho tôi đấy, con M. nó đan đẹp thế này chỉ tôi mới có nhé!"...
Và chính tôi cũng không còn cơ hội để đi giày cho bố như ước mong của tôi dành cho bố lúc sinh thời - đó là bố sẽ khỏe, sẽ không còn nằm liệt giường, có ngày bố ngồi dậy, xỏ chân vào đôi giày, bước những bước vững chãi bên gia đình. Hay đơn giản chỉ là tôi được ôm bố thật chặt, bắt tay bố theo kiểu bố thích, chở bố lòng vòng qua những con phố chật hẹp và đãi bố mấy lon bia lạnh!...
Giờ đây, nhớ về bố, tôi chỉ còn đứng dưới gốc đào trồng năm xưa, lặng nhìn những chiếc lá xanh, hay những nụ hoa nở bung trong nắng ấm - chìm trong những cảm xúc đẹp về bố, với suy nghĩ miên man rằng, ở nơi xa, có lẽ, bố vẫn nhớ về chúng tôi, nhớ những món quà mà ông từng nâng niu, cất giữ - trong đó có đôi giày của tôi tặng mà bố chưa một lần xỏ chân...
Bình luận
Thông báo
Bạn đã gửi thành công.
Đăng nhập để tham gia bình luận
Đăng nhập với
Facebook Google