"Còn cuộc đời, ta cứ vui"
Sáng nay, bạn thức dậy với niềm vui hay nỗi buồn? Bạn có thói quen nhấp ly trà hay cà phê và cập nhật tin tức buổi sáng? Và bạn có bị ảnh hưởng gì bởi những hình ảnh, dòng chữ lướt qua đó hay không?
Một ngày như mọi ngày. Có thể hôm nay mưa. Cũng có thể hôm nay nắng. Có thể bạn sẽ đến công ty bằng một đống công việc đổ đầu. Nhưng biết đâu đấy, bạn lại được hôm tạm nhàn hạ, thảnh thơi chốc lát vì sếp đi vắng,...Và rồi, bạn chợt suy nghĩ về những gì đã đạt được trong đời. Bất chợt nhìn xuống rồi trông lên. Phép so sánh bắt đầu.
Đời không như mơ
Thế nào mà cái con bé học chung cấp hai với bạn ngày xưa, còn thò lò mũi xanh, mặt mày lem nhem, gầy gò xanh xám lại lấy được chồng có công ty xuất nhập khẩu đang trên đà đi lên?! Tự dưng bây giờ nhìn nó nuột nà son phấn, quần áo là lượt, lên xe xuống xe, sướng bởi giàu có và yêu chiều.
Rồi đến như đứa bạn hơi hô, có làn da bánh mật, chơi với nhau hồi cấp ba. Trong khi bạn bè trổ mã bởi dậy thì thì nước da của nó vẫn thế, cơ thể của nó vẫn vậy mà lại đi lấy chồng Tây?! Giờ vi vu tuốt tận Châu Âu. Hai đứa con lai xinh như những thiên thần.
Đến cái đứa học kém nhất thời đại học, thi rớt lên rớt xuống, trầy trật mãi mới ra trường thì lại có công ty riêng, làm giám đốc khởi nghiệp – cũng hoành tráng và rạng rỡ lắm thay!
...
Bạn lơ mơ trong đầu về những gì đã qua, thấy bản thân không thực sự “thua kém” ai điều gì, về hình thức, về trình độ, về tính cách, về nhiều nhiều thứ nhỏ nhoi khác nữa... Mà sao đời mình, chưa "tưng bừng" như pháo hoa vậy?
Bạn chép miệng hên – xui, đổ tại số trời hay thở dài ngao ngán hay nghĩ rằng: “Sông có khúc, người có lúc”???
...
Chẳng hiểu sao trong những dòng chảy của cuộc đời, khi còn là cô gái mười tám, đôi mươi chống cằm ngồi trên giảng đường đại học, luôn mơ về một chàng hoàng tử bạch mã, tử tế yêu thương? Luôn nghĩ rằng chỉ cần đủ chăm chỉ, đủ nỗ lực, đủ thục nữ và nết na thì công việc sẽ tròn trịa, như ý; tình cảm sẽ viên mãn, vẹn toàn???
Trôi qua bao nhiêu những cơn “trái gió, trở trời” của đời sống phũ phàng, bị mất việc, bị thế chỗ, bị thất tình, bị phản bội, bị người đời tạt những gáo nước lạnh vào mặt giữa lúc đang “điếng người” mới thấy, chỉ chăm chỉ, cố gắng và dịu dàng thôi thì chưa đủ. Phải mạnh mẽ, phải quyết liệt, phải thông minh, phải tài giỏi, phải lanh lẹ và còn phải...gặp may!
Thế rồi cô gái năm nào, bỗng vụt hóa phụ nữ trưởng thành, biết cần làm gì, nên làm gì, biết dù đêm qua có khóc cạn nước mắt thì sáng hôm sau vẫn tươi cười trước mọi người. Làm phụ nữ liệu có hạnh phúc hay không khi những cơn mơ cuộc đời bị thực tế quật ngã và vùi dập bao lần???
Câu trả lời là: Có.
Đời đáng sống
Đường đời của mỗi người sẽ có vài bước ngoặt, có cái ngoặt chữ C, cũng có bước ngoặc chữ N,... Nhiều khi chỉ cần trông mình mà không cần trông người. Bởi ở đời, có ai giống nhau đâu. Đến rau trái còn mặt này, mặt nọ, trái to trái nhỏ, trái dài, trái tròn, hoa nở sớm, hoa nở muộn thì huống chi con người. So sao cho vừa khít?
Bởi thế, mỗi ngày ta vẫn thấy đời thật đáng sống. Sau cơn bão nào trời cũng cao rộng và xanh trong hơn. Có thể mục đích của bạn là giàu, mục đích của mình chỉ là đời sống bình thường an ổn...thì cớ chi mình phải so cái nhàn nhạt của mình bây giờ với cái quay cuồng lo toan của bạn? So ví tiền con con với cái tài khoản trong ngân hàng?
“Thiểu dục tri túc” – không chỉ giúp phụ nữ cảm thấy đủ mà còn tránh được những sân si, hiềm tị với đời.
Cô gái non nớt, yếu đuối và ngô nghê ngày nào, đã được rèn giũa để trở nên hoạt bát hơn, đảm đương được nhiều việc hơn, không khóc vì vài bộ phim ngôn tình và tim không mướt mải chạy theo những “soái ca” điện ảnh nữa. Nhờ cuộc đời và thời gian tôi rèn mà nay trưởng thành hơn, nhìn cuộc đời với ánh mắt bao dung trải rộng, có thể giúp đỡ được người này người kia, có thể làm bờ vai cho những cô gái nhỏ, có thể cười trước những vu vơ của thiếu nữ nào đó khi “tôi buồn không hiểu vì sao tôi buồn”.
Đời vẫn luôn đợi chờ ta... mỉm cười!
Bây giờ, mỗi ngày đều có thể mỉm cười vì chắc là kỳ nghỉ này đi chơi đâu đó hoặc lên kế hoạch về quê thăm ba mẹ hoặc cùng gia đình nhỏ với ông chồng chẳng phải quan to chức lớn gì nhưng biết lo cho vợ con.
Bây giờ, tự dưng nghe tin nào đó rằng đứa bạn kia bị bệnh, đang lúc hưng phát nhất thì lại nằm một chỗ. Bỗng ngậm ngùi cho bạn rồi lại thấy an an như mình đáng sống biết bao nhiêu?
Bây giờ, chỉ đi chợ thôi cũng sáng sáng nghe những câu đùa tíu tít, đến cơ quan có mấy đứa chọc hờn, chiều tan về kèo này kèo nọ, đi uống dừa tắc hay ở nhà đắp cái mặt nạ dưỡng da... Chọn sao thì cũng toàn điều đơn giản nhưng đáng sống, phải không?
Mập một chút, ốm một chút, đen một chút, thấp một chút,...đều không sao cả. Cứ dễ thương với đời, đời sẽ dễ thương gấp bội.
Mọi sự so sánh đều là khập khiễng. Đọc dòng tin tức hôm nay, sao thấy có quá nhiều điều tiêu cực? Sao cứ nhắc hoài đến chuyện vật chất, kiếm nhiêu tiền, tiêu dùng ở đẳng cấp nào mà không ai để ý, bao nhiêu những bé nhỏ chung quanh – mới là câu chuyện làm nên cuộc đời hồn nhiên và tươi đẹp? Cuộc đời là do bạn chọn! Nếu bạn chọn đọc tiêu cực, nó sẽ là tiêu cực. Nếu bạn chọn niềm vui và mỉm cười, đời sẽ mỉm cười lại với bạn.
Phụ nữ hãy tránh đến tận cùng sự ghen tỵ và so sánh. Đừng làm điều ấy với chính mình. Bởi đó là cách đối xử thiếu tôn trọng bản thân nhất, không chỉ tạo ra môi trường sống có chút “độc hại” bởi cạnh tranh lên xuống mà còn tạo cho môi trường tâm những mỏi mệt khó buông.
Thôi thì, cứ "xuề xòa" đôi chút, người ta sao cũng kệ, mình vui với đời sống của mình.
Ngày hôm nay, phụ nữ hãy cười và tươi – đời không như mơ nhưng đời đáng sống!
Tựa đề dựa trên lời bài hát Hãy yêu nhau đi của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn
Bình luận
Thông báo
Bạn đã gửi thành công.
Đăng nhập để tham gia bình luận
Đăng nhập với
Facebook Google