Nhìn và cảm nhận: Một lần nằm bệnh viện công

Tô Phán

Tô Phán

14:41 - 10/12/2024
Công dân & Khuyến học trên

Đang "xông pha" đủ các việc, đi nam về bắc, bỗng vào lúc 3h30 phút sáng nào đó bạn không ngóc nổi đầu dậy được... Và, bạn không xác định nổi mình đang ở đâu, thậm chí có ít phút không thể nhớ mình là ai, dù đang nằm ở bệnh viện đa khoa Đức Giang. Tức là bạn đã ốm!

Cháu Hương - điều dưỡng viên của Khoa Thần kinh: "Số điện thoại cháu đây, chú có thể gọi cháu bất cứ lúc nào".

Cháu Hương - điều dưỡng viên của Khoa Thần kinh: "Số điện thoại cháu đây, chú có thể gọi cháu bất cứ lúc nào".

"Nhìn và Cảm nhận": Một lần nằm bệnh viện công! - Ảnh 1.

Nhập bệnh viện Đức Giang lúc hơn 4 giờ sáng

Sáng sớm 5/12/2024, tôi đã rơi vào tình trạng như vậy mà không có người thân bên cạnh. Triệu chứng gần giống như bị tai biến. Cầm điện thoại gọi cho em gái nhà gần mà mấy lần không bấm nổi số. May mắn 30 phút sau em gái nghe máy. 30 phút sau nữa tôi được em gái chật vật kéo, đẩy, dìu, lôi lên ô tô đưa được đến Khoa Cấp cứu bệnh viện gần nhất - bệnh viện đa khoa Đức Giang.

Tôi vẫn nhớ, lúc đó vào khoảng hơn 4 giờ sáng. Sảnh lớn Khoa Cấp cứu điện sáng trưng nhưng vắng tanh. Em gái chạy đi tìm chiếc xe  lăn, chật vật bế, dìu tôi từ ô tô xuống. 

Dù đầu óc quay như chong chóng nhưng tôi vẫn thấy một nam nhân viên y tế tay cầm một vật gì đó đi ra gần phía chúng tôi. Mặc cho em gái tôi đánh vật để chuyển một bệnh nhân nặng 71 kg là tôi xuống xe  lăn, nam nhân viên y tế vẫn nhìn thờ ơ rồi quẩy đít đi vào như không có chuyện gì. Em gái tôi hổn hển đẩy xe  lăn đưa tôi vào phòng trong, nơi có mấy bệnh nhân đang nằm và mấy nhân viên y tế đang ghi chép, đo đếm gì đó.

Một nhân viên y tế  trẻ hỏi như vẫn hỏi cả trăm lần rồi: "Ông bị sao?"

"Anh ấy bị chóng mặt, buồn nôn"- em gái tôi trả lời.  

Một nhân viên y tế  khác chỉ ra chỗ thu tiền: "Chị đi nộp tiền đặt cọc rồi cầm phiếu thu vào đây"

Khi em gái tôi đi nộp tiền, có 2 nhân viên y tế một nam một nữ còn trẻ, đeo khẩu trang, đến gần tôi. Nữ nhân viên nói: "Bác cởi áo khoác ra" (tôi nghĩ: Chắc là để đo huyết áp). Nhưng Giời ạ, tôi như đang lộn nhào trên không, tay không cầm nổi cái khẩu trang làm sao tự cởi được áo khoác? 

Nam nhân viên y tế thì nói: "Bác nằm lên giường này đi". Giời ạ, tôi không đứng nổi làm sao tự từ xe lăn leo lên giường bệnh được? Chắc đây là một cách để kiểm tra tình trạng bệnh nhân đang ở mức nào của bệnh? Nếu đúng như vậy thì đây quả là phát minh mới nhất của ngành y tế nước nhà? 

Buồn quá, tôi mới nói "Chú đang rất chóng mặt, không tự làm được".  Cả 2 nhân viên y tế không nói gi, dường như không bị tác động  gì trước câu nói của tôi. May quá, lúc đó em gái tôi quay lại nên đã cùng hai nhân viên y tế cởi áo khoác, dìu đặt tôi lên giường bệnh. Mãi  lâu sau có một bác sĩ đến đo nhịp tim, kiểm tra bụng, yêu cầu co chân, duỗi tay, rồi cho cắm dây truyền nước, sau đó cho lấy máu xét nghiệm...

"Nhìn và Cảm nhận": Một lần nằm bệnh viện công! - Ảnh 3.

Mặt tiền bệnh viện Đức Giang.

Thời gian trôi đi, dài  đến 2 giờ đồng hồ mà những cơn chóng mặt không giảm. Chờ đến 7h45 phút tôi vẫn không thấy nhân viên y tế đến cho biết kết quả xét nghiệm máu và tình trạng bệnh của mình thế nào. Tôi nhắc em gái đi hỏi, lúc sau cô ấy quay lại nói: "Họ bảo chờ". Lo lắng có thể mình sẽ lâm vào cảnh "miệng méo tay khèo" thì gay go, tôi chợt nhớ tình cảnh người nhà và bạn bè gặp phải trước đây. 

Nhà văn, nhà báo Huỳnh Dũng Nhân từ miền Nam ra Bắc công tác, bị tai biến liệt nửa người phải vào cấp cứu ở Bệnh viện Bạch Mai. Nằm 4 hôm rồi nhưng sự lo lắng về bệnh tình càng gia tăng khi cảm giác không được y bác sĩ quan tâm, thậm chí thờ ơ, cứ đeo đẳng anh. Người nhà gặng hỏi nhân viên y tế cũng không được trả lời chính thức tình trạng bệnh thế nào. Vợ anh Nhân gọi điện cho tôi nhờ xem có quen ai ở bệnh viện Bạch Mai để hỏi cho chính xác bệnh tình của chồng và cũng để nhờ vả. 

May quá, tôi quen thân Giám đốc bệnh viện Bạch Mai lúc đó là Giáo sư, tiến sĩ Nguyễn Quang Tuấn (tức Tuấn "tim") - một người đầy kiêu hãnh về chuyên môn nhưng với bạn bè thì nhiệt tình khỏi nói gì hơn. Sau cuộc điện thoại  của tôi với Tuấn "tim" khoảng 30 phút, đã có thầy thuốc giỏi, y tá, hộ lý giỏi đến hỏi thăm, đo đạc, động viên, và sau đó cho biết phác đồ điều trị  nhà văn Huỳnh Dũng Nhân sẽ như thế nào. 

Vợ chồng nhà văn – nhà báo Huỳnh Dũng Nhân vui mừng khôn xiết và rất cảm ơn đội ngũ y bác sĩ vừa giỏi vừa tận tâm của Bệnh viện Bạch Mai. Sau này anh Huỳnh Dũng Nhân đã vẽ chân dung, tặng sách, viết bài ca ngợi từ cháu hộ lý, điều dưỡng, đến các phó giáo sư, tiến sĩ trực tiếp chữa trị cho mình cũng như Giám đốc Tuấn "tim". Mối quan hệ giữa bệnh nhân và y bác sĩ trở nên thân tình như bạn bè thân thiết.

Tôi cũng nhớ trường hợp tương tự đối với nhà báo Trương Đăng Lân – Trưởng đại điện báo Lao Động tại phía Nam. Lần ấy nhà báo Lân cấp cứu ở Bệnh viện Thống Nhất và được chẩn đoán là viêm cơ tim cấp - một căn bệnh cực kỳ nguy hiểm. 

Nhưng nhà báo Trương Đăng Lân thì thào qua điện thoại: "Phán ơi, họ cứ thờ ơ xử lý như bệnh thông thường, anh lo lắng vô cùng. Nghe nói em quen thân Giáo sư, tiến sĩ Nguyễn Đức Công - Giám đốc Bệnh viện Thống Nhất, em giúp anh với". Nước sôi lửa bỏng, tôi bốc máy gọi cho Giáo sư Nguyễn Đức Công - một chuyên gia hàng đầu về tim mạch - người  được nhiều kính trọng về chuyên môn và về  tinh thần trách nhiệm với công việc, với bạn bè. 

"Nhìn và Cảm nhận": Một lần nằm bệnh viện công! - Ảnh 5.

Một chuyến vận chuyển bệnh nhân đi chiếu chụp ở bệnh viện khác có máy hiện đại hơn.

Giáo sư Nguyễn Đức Công  lúc đó đang họp ở Bộ Y tế tại Hà Nội, nhưng hứa sẽ xử lý ngay. Thế là trong vòng 20 phút nhà báo Trương Đăng Lân đã được y bác sĩ bệnh viện quan tâm xử lý tình huống khẩn về bệnh tật. Sau này, nhà báo Trương Đăng Lân nói (tôi không rõ là đúng bao nhiêu phần trăm) rằng không có lệnh của Giáo sư, tiến sĩ, Thầy thuốc Nhân dân Nguyễn Đức Công có lẽ anh ấy chết rồi...

Việc thứ ba là mẹ tôi phải chịu đựng ở Bệnh viện Tim Hà Nội (nằm trên phố Trần Hưng Đạo) vào cuối năm 2021. Sau khi bệnh nhồi máu cơ tim mức độ nhẹ tương đối ổn định, bà được rời khỏi khu hồi sức và được tôi đăng ký để bà nằm ở Khoa Quốc tế (thực chất là khoa dịch vụ  dành cho ai không muốn nằm ghép giường). Mỗi lần mẹ  tôi được yêu cầu đi chụp chiếu thì nhân viên y tế bảo em gái tôi hoặc tôi rằng "đi lấy xe lăn về". Xe lăn lúc có lúc không, lúc ở tầng này, lúc ở tầng kia, có khi ở tầng 1 nên đi lộn tầng này lên xuống tầng kia mấy vòng mới tìm thấy. Mà khi tìm được xe  lăn định lấy thì người nhà bệnh nhân khác nhanh tay lấy mất.

Mỗi lần tôi bế mẹ vào nhà vệ sinh để làm vệ sinh cá nhân thì nữ nhân viên y tế đứng gần đó đưa tay cầm cái ga giường làm vì, còn mặc kệ người nhà bệnh nhân chật vật. Khi mẹ tôi sốt 3 ngày liền (trên 39 độ), mấy lần tôi báo cho y bác sĩ của Khoa Quốc tế, họ sang khám qua loa rồi nói "không sao đâu chú ạ". 

Đến lúc mẹ tôi quá mệt do sốt cao, tôi hốt hoảng sang gọi nhân viên y tế đang ở phòng bên cạnh thì được trả lời: "Chú xuống phố mua cái đo nhiệt độ nhé". Trời đất ơi, cả nền y tế Việt Nam từ năm 1946 đến nay phát triển như thế mà ở một bệnh viện nhà nước giữa Thủ đô, muốn đo nhiệt độ cho bệnh nhân thì người nhà phải tự đi mua. Chuyện cứ như đang xảy ra ở cung trăng! 

Thêm vào đó, do sốt, mệt và bức xúc nên mẹ đòi tôi đưa đi bệnh viện khác. "Khi nằm trong khoa hồi sức tích cực, chúng toàn quát mẹ" - mẹ mếu máo nói với tôi. Không thể để mẹ thêm một giờ một phút nào ở đây nữa. Bức xúc quá tôi đã phải gọi cho bệnh viện Vinmec đưa xe cấp cứu chuyển mẹ đến Vinmec chữa tiếp (sau đó Vinmec xét nghiệm thì ra mẹ tôi bị nhiễm trùng máu - nếu cứ để ở cái gọi là Khoa Quốc tế Bệnh viện Tim Hà Nội thì không biết tính mạng mẹ tôi sẽ như thế nào). 

"Nhìn và Cảm nhận": Một lần nằm bệnh viện công! - Ảnh 6.

Bệnh nhân chuẩn bị chiếu chụp.

Việc này tôi đã báo cho Phó giáo sư, tiến sĩ Nguyễn Sinh Hiền – người thay Tuấn "tim" làm Giám đốc Bệnh viện Tim Hà Nội. Tiến sĩ Hiền đã thay mặt lãnh đạo bệnh viện xin lỗi tôi về những điều không hài lòng và nói: "Em rất lấy làm tiếc". Trong khi xe của Vinmec chưa đến, Giám đốc  Nguyễn Sinh Hiền đến phòng mẹ tôi nằm để thăm thì các nhân viên y tế của Khoa Quốc tế xúm lại sờ nắn chân tay mẹ, đo nhiệt độ, thay quần áo mới của viện cho mẹ.., cứ như lâu nay nhiệt tình và tình thương mến thương lắm! 

Bệnh viện Tim Hà Nội trước đây cũng như hiện nay là bệnh viện nổi tiếng về chữa bệnh tim mạch. Thành tích, uy tín về tay nghề của bệnh viện thì khỏi chê, các thế hệ y bác sĩ đã cứu sống rất nhiều người. Có thể nói  đó là một trong những đỉnh cao của y học nước ta hiện nay. Thế nhưng đáng tiếc là những lời quát  tháo của nhân viên y tế  đối với bệnh nhân cao tuổi như mẹ tôi hay việc người nhà phải đi mua cái đo nhiệt độ mới đo được nhiệt độ cho bệnh nhân, hay phải đi lùng tìm xe lăn như vừa nói ở trên, dù đó chỉ là cái dở rất nhỏ nhưng nó vẫn như một vết bẩn trên chiếc áo blouse trắng muốt khó mà xóa nhòa đi. 

Người ta thường nói thái độ cần hơn trình độ. Nhưng nghề y - một nghề vô cùng nhân văn và rất đặc biệt - thì trình độ và thái độ phải bắt buộc song hành với nhau, quyện chặt vào nhau. 

Nhớ đến các trường hợp trên nên tôi hoảng: Không quen lãnh đạo bệnh viện, nếu mình bị tai biến mà cứ chờ đợi thế này thì gay go. May quá, điểm lại tôi có quen với mấy vị bác sĩ đáng kính của bệnh  viện Đức Giang như Tiến sĩ Nguyễn Mạnh Thắng - Trưởng khoa Nội Tim mạch, Phó trưởng khoa Khám Nội A – bác sĩ chuyên khoa 1 Phạm Thị Thảo, Tiến sĩ Nguyễn Văn Thường - Giám đốc Bệnh viện, và một số bác sĩ khác nữa như bác sĩ Ngọc (tim mạch) ... Vậy gọi ai đây? Tốt nhất là gọi Giám đốc Nguyễn Văn Thường. 

Trước đây, tôi bị cúm A, mẹ tôi bị đe dọa nhồi máu cơ tim, vợ tôi, con dâu tôi cấp cứu tại bệnh viện Đức Giang, tôi đều gọi cho tiến sĩ Thường, sau đó thì mọi việc đều tốt đẹp. Nhờ vả nhiều nên lần này tôi rất ngại. Nhưng nhỡ bị tai biến mà không thông báo nhờ bạn bè thì cũng không ổn. 

Thế là đúng 7h45 phút sáng trong khi đầu óc vẫn quay cuồng, tôi nhờ em gái mò tìm số máy và gọi cho Tiến sĩ Nguyễn Văn Thường - Giám đốc bệnh viện, nói rằng: "Anh đang nằm ở Khoa Cấp cứu". Tiến sĩ Thường trả lời rất nhanh: "Anh chờ em. Em xử lý ngay". 

Chưa đầy 15 phút thì bác sĩ chuyên khoa 1 Nguyễn Văn Học – Trưởng khoa Cấp Cứu, cùng vài ba nhân viên y tế đi nhanh đến giường tôi. Tôi có cảm nhận  bác sĩ Học là người dễ gần, nhiệt tình. Học xưng cháu, gọi tôi là chú, vừa khám vừa chuyện trò vui vẻ. Sau đó bác sĩ Học cho tôi đi chụp sọ não và siêu âm tim, siêu âm ổ bụng. 

Lúc sau một nhân viên nữ người nhỏ nhắn đấy xe lăn tới cùng một nhân viên nam cao to, da ngăm đen. Cô nhân viên nhỏ nhắn thì nhiệt tình, luôn miệng "bác ơi" với tôi. Còn bạn nhân viên nam cao to, tay cầm hồ sơ đi theo, mặt không cảm xúc, mặc cô nhân viên bé nhỏ vất vả, hì hục đẩy xe lăn lên, kéo xe xuống các dốc để đến nơi chụp  chiếu mấy lần suýt nghiêng lật.  

Gần 10 giờ có kết quả chụp sọ não, bác sĩ Học đến gặp tôi thông báo: "Kết quả chụp cho thấy trong não bác không có gì bất thường. Có nghĩa là đã loại trừ vấn đề tai biến. Có lẽ tình trạng chóng mặt là do rối loạn thần kinh ngoại biên. Muốn tìm hiểu kỹ hơn phải chụp cộng hưởng từ sọ não, nhưng máy đó của bệnh viện cháu đã bị ... hỏng rồi, muốn chụp phải đi nhờ bệnh viện khác". 

Tôi mừng quá nói với bác sĩ Học: "Nếu loại trừ được tai biến, thì cho chú về điều trị ngoại trú". Bác sĩ Học xua tay: "Cháu không quyết được đâu. Để cháu báo cáo bác sĩ Chuyên khoa 2 Đoàn Văn Phúc - Phó Giám đốc Bệnh viện kiêm Trưởng khoa Thần kinh khám cho cho  bác rồi quyết định ạ".

"Nhìn và Cảm nhận": Một lần nằm bệnh viện công! - Ảnh 7.

Thức ăn ở bệnh viện Đức Giang vừa ngon vừa có giá cả phải chăng.

30 phút sau Phó Giám đốc Đoàn Văn Phúc  đi đến như cơn gió. Khuôn mặt bác sĩ Phúc thể hiện sự kiên  định, mạnh mẽ nhưng lại  không kém phần tươi tắn: "Bác phải nhập viện ít nhất 6 ngày để em kiểm tra kỹ, từ đó xử lý  gần tận gốc  tình trạng chóng mặt cho bác. Nếu không thì bệnh này hay tái phát, lúc nào đó bất ngờ nó đến thì xoay xở không kịp". 

Máy điện thoại của tôi lúc này cũng rung lên, tin nhắn của Giám đốc Thường: "Em nghĩ, anh nên nhập viện". 

Tự nhiên, tâm trạng buồn lúc đầu của tôi khi vào Khoa Cấp cứu vơi dần, nhường chỗ cho sự ấm áp của tình bạn, tình người. Đúng là không quen biết bác sĩ đời không nể!

Thế rồi tôi được chuyển về khoa Thần kinh và được các bác sĩ, các cháu điều dưỡng, hộ lý quan tâm chăm sóc tận tình. Các  cháu Hương, cháu Tươi..., mỗi lần đến thay thuốc, thay kim truyền đều ghi số điện thoại lại cho tôi và nhắc: "Bác cần gì cứ gọi cháu bất cứ lúc nào". Phó Giám đốc bệnh viện Đoàn Văn Phúc thì thường đến đến kiểm tra, hỏi han và nói những câu chuyện vui. 

"Nhìn và Cảm nhận": Một lần nằm bệnh viện công! - Ảnh 8.

Cháu điều dưỡng nhiệt tình của Khoa Thần kinh.

Do chuyên môn giỏi cộng với sự nhiệt tình của các y bác sĩ mà sau hơn 2 ngày nằm viện tôi có thể từ từ ngồi dậy và cũng từ từ "chém gió" được.

Nhưng chuyện nan giải lại phát sinh. Hơn một tháng qua, cơ quan cũ và cơ quan mới làm văn bản đề nghị chuyển bảo hiểm y tế của tôi từ bệnh viện khác về bệnh viện Đức Giang nhưng vẫn chưa xong. Nếu tôi chưa chuyển được bảo hiểm y tế về bệnh viện Đức Giang thì sẽ làm khó cho các cháu ở đây khi thực hiện thủ tục bảo hiểm y tế cũng như cấp thuốc chữa bệnh. Vậy vướng ở đâu?

Phải "nhờ cậy" người quen thôi. Thế là tôi bốc máy gọi cho Tiến sĩ Nguyễn Đình Hưng - Phó Giám đốc phụ trách Sở Y tế Hà Nội nhờ vả. Nhắn tin đi,  gọi điện lại nhiều lần, chiều ngày 6/12/2024, Tiến sĩ Nguyễn Đình Hưng nhắn tin: "Anh ơi, thẻ bảo hiểm mới của anh (khám ban đầu tại bệnh viện Đức Giang) đã xong rồi nhé. Trên hệ thống đã có rồi".

Đến đây thì sau mấy ngày người quay lộn nhào, khó ngủ, đêm đầu tiên tôi ngủ ngon lành. 

Suy tư về bệnh viện công

Những chuyện kể trên ở bệnh viện công, dù sao cũng là chuyện vui. Nhưng đời không như mơ. Bệnh tật bủa vây con người và thiên sứ là các y bác sĩ đã chống lại tự nhiên để cứu người. Ở đó đủ các cảm xúc hỉ, nộ, ái, ố - đều liên quan đến tính mạng con người, nên đó không bao giờ là chuyện đùa. 

Ở các bệnh viện công, gần như không bao giờ hết việc cứu người, ở đó những ca  bệnh ngàn cân treo trên sợi tóc thường xuyên diễn ra mà các bác sĩ phải giành giật từng phút để cứu người. Có lúc cứu người thành công và hạnh phúc đến, nhưng không thiếu những lần lực bất tòng tâm, không thể cứu người dù rất muốn. Rủi ro luôn xảy ra liên quan đến tính mạng con người nên sai lầm thầy thuốc gần như không có cơ hội sửa sai.

"Nhìn và Cảm nhận": Một lần nằm bệnh viện công! - Ảnh 9.

Việc khám chữa bệnh và nằm viện tại các bệnh viện nhà nước ở Việt Nam hiện nay vẫn còn tồn tại nhiều bất tiện, khó khăn, thậm chí gây bức xúc cho người bệnh. Thường gặp nhất vẫn là tình trạng quá tải bệnh viện, phòng khám chật chội, hàng dài người xếp hàng từ đêm (ngủ chực, ngủ chờ để có số thứ tự sớm nhất). 

Tình trạng thiếu giường bệnh phổ biến và đã quá nhiều năm hô hào quyết tâm vẫn không khắc phục được (tình trạng "nằm ghép" giường bệnh xảy ra phổ biến, kéo dài).

Thủ tục hành chính thì phức tạp: Thời gian chờ đợi lâu, người dân phải mất nhiều thời gian để làm thủ tục đăng ký khám, thanh toán bảo hiểm. 

Quy trình thì rườm rà: Một số thủ tục giấy tờ yêu cầu nhiều bước xác nhận, thiếu đồng bộ giữa các khoa, phòng hoặc bệnh viện. 

Chất lượng dịch vụ y tế không đồng đều: Số lượng bác sĩ và điều dưỡng viên không đủ đáp ứng lượng bệnh nhân, dẫn đến việc thăm khám qua loa hoặc thiếu tận tâm. 

Trang thiết bị thì lạc hậu: Một số bệnh viện tuyến dưới vẫn sử dụng thiết bị cũ kỹ, không đáp ứng được nhu cầu chẩn đoán và điều trị hiện đại, trong đó quan trọng là cơ chế đầu tư, đấu thầu quá bó chặt hoặc lạc hậu đến mức lãnh đạo bệnh viện nếu muốn an toàn thì chẳng... mua sắm gì cả. 

Chi phí và áp lực tài chính gia tăng: Mặc dù khám bảo hiểm y tế giảm chi phí, người bệnh thường phải chi thêm cho các dịch vụ không thuộc danh mục bảo hiểm, như thuốc hoặc xét nghiệm riêng. 

Áp lực "bồi dưỡng": Một số bệnh nhân cảm thấy áp lực phải đưa phong bì hoặc "bồi dưỡng" để được quan tâm hơn, gây nên bất bình trong người bệnh. 

Thái độ và giao tiếp thiếu thân thiện: Một số nhân viên y tế  cư xử thiếu tận tình, thậm chí tỏ ra khó chịu hoặc quát tháo bệnh nhân; một số nhân viên y tế chưa được đào tạo bài bản về kỹ năng giao tiếp, thiếu kỹ năng mềm, dẫn đến cách ứng xử thô cứng, gây căng thẳng cho người bệnh. 

"Nhìn và Cảm nhận": Một lần nằm bệnh viện công! - Ảnh 10.

Chênh lệch giữa tuyến trên và tuyến dưới: Bệnh nhân từ tuyến dưới phải di chuyển xa lên các bệnh viện trung ương để chữa bệnh do không tin tưởng vào chất lượng dịch vụ ở tuyến địa phương. 

Sự thiếu đồng bộ giữa hệ thống công và tư - chuyển viện phức tạp: Nhiều bệnh nhân phải đi qua nhiều tuyến để chẩn đoán và điều trị, gây mất thời gian và chi phí. Người nghèo hoặc không có bảo hiểm y tế thường gặp khó khăn trong việc tiếp cận dịch vụ y tế chất lượng. 

Tình trạng tranh chấp giữa các "cò" ở bệnh viện công không giảm, tình trạng lừa đảo người nhà bệnh nhân, tình trạng tranh chấp nhau đấu thầu, chạy cung cấp dịch vụ,  chạy dự án này kia diễn ra tương đối phổ biến...

"Nhìn và Cảm nhận": Một lần nằm bệnh viện công! - Ảnh 11.

Nhưng như thế cũng không thể phủ nhận những sự vượt trội tích cực, nếu không nói là rất ưu việt của bệnh viện công. Trình độ của y bác sĩ bệnh viện công rất cao, chữa được nhiều bệnh hiểm nghèo, bệnh nặng mà nhiều bệnh viện tư nhân không đủ trình hoặc né tránh. 

Nhiều nhân viên viên y tế làm việc trong điều kiện áp lực cao nhưng vẫn cố gắng phục vụ tốt cho bệnh nhân, đặc biệt là trong các trường hợp khẩn cấp. Nhân viên y tế, đặc biệt ở tuyến trên, có trình độ chuyên môn giỏi và thái độ làm việc nghiêm túc, tận tâm với sức khỏe bệnh nhân. 

Các nhân viên y tế ứng xử nhân văn, thấu hiểu và chia sẻ: Một số nhân viên y tế sẵn sàng lắng nghe và chia sẻ với bệnh nhân và người nhà. Các bác sĩ và điều dưỡng viên được đào tạo bài bản, thể hiện thái độ chuyên nghiệp và lịch sự khi giao tiếp.  Do đó, có thể nói những bệnh viện công lớn  đang như những đỉnh núi mà trong một thời gian dài khó có bệnh viện tư nào có thể vượt qua.

Ưu việt cần phát huy, yếu kém cần phải bị triệt tiêu. Đó là nguyên tắc. Cần phải có sự thay đổi ngay lập tức và sâu sắc trong cách đào tạo của hệ thống y tế, đặc biệt đối với đội ngũ điều dưỡng và hộ lý. Cần thay đổi trong hệ thống về cơ chế quản lý, cơ chế đấu thầu, cơ chế tài chính..., và nhiều thay đổi khác nữa, nhất là thay đổi ở người đứng đầu -giám đốc bệnh viện.

"Phòng khám đa khoa uy tín ở Hà Nội" là từ khóa có lượng người tìm kiếm khá nhiều trên Google. Bệnh viện Đức Giang – là một trong 15 phòng khám đa khoa uy tín ở Hà Nội qua công cụ tìm kiếm trên mạng ngày 01/12/2024. 

"Nhìn và Cảm nhận": Một lần nằm bệnh viện công! - Ảnh 12.

Một phòng bệnh của bệnh viện Đức Giang.

Chưa biết độ chính xác là bao nhiêu nhưng rõ ràng trong thời điểm người ta tìm kiếm trên mạng mà cái tên Bệnh viện Đức Giang được nằm trong danh sách phòng khám uy tín ở Hà Nội cùng với Bệnh viện Đại học Y Hà Nội, Bệnh viện đa khoa Xanh Pôn, Bệnh viện hữu nghị Việt Đức, Bệnh viện Bạch Mai, Bệnh viện Trung ương Quân đội 108..., như thế cũng đủ tự hào rồi.

"Nhìn và Cảm nhận": Một lần nằm bệnh viện công! - Ảnh 13.

Bảng thông tin ở trước khu vực Khoa Thần kinh.

Hiện nay bệnh viện Đức Giang là bệnh viện đa khoa Hạng I của thành phố Hà Nội, có 45 khoa, phòng và 8 đơn nguyên, đơn vị. Bệnh viện có gần 1000 giường, có gần 1000 y bác sĩ, nhân viên. Đặc biệt, bệnh viện có đội ngũ bác sĩ có trình độ chuyên môn sâu, tay nghề cao đã mạnh dạn áp dụng các kỹ thuật tiên tiến trong khám và điều trị. Cơ sở vật chất (máy móc, thiết bị...) của bệnh viện thuộc lại hiện đại đáp ứng hầu hết yêu cầu của bệnh nhân đang điều trị tại bệnh viện.

Bệnh viện đa khoa Đức Giang là bệnh viện đầu tiên của ngành Y tế Hà Nội thực hiện triển khai "Bệnh án điện tử". Việc triển khai hệ thống bệnh án điện tử sẽ hiện đại hóa các dịch vụ bảo vệ, chăm sóc và nâng cao sức khỏe nhân dân, giúp người dân dễ dàng tiếp cận, sử dụng các dịch vụ y tế có hiệu quả cao. 

"Nhìn và Cảm nhận": Một lần nằm bệnh viện công! - Ảnh 14.

Đường dây nóng được dán ở nhiều nơi trong bệnh viện Đức Giang.

Hồ sơ bệnh án điện tử được triển khai sẽ mang lại nhiều lợi ích như bệnh nhân không còn phải mang nhiều loại giấy tờ khi đi khám chữa bệnh; việc sử dụng thẻ bảo hiểm y tế minh bạch, không còn tình trạng trục lợi thẻ bảo hiểm y tế; khi ứng dụng thẻ từ thông minh để tiếp đón bệnh nhân rút ngắn thời gian tiếp đón từ khoảng 3 phút/1 bệnh nhân xuống còn từ 5-10 giây/1 bệnh nhân; khi áp dụng khai báo vân tay trong khám bệnh rút ngắn thời gian tiếp đón tương tự như thẻ từ nhưng thêm lợi thế hơn là khắc phục tình trạng mượn thẻ bảo hiểm y tế đi khám bệnh, người bệnh không cần mang bất kể một loại giấy tờ gì vẫn có thể tiếp đón đúng đối tượng. 

Kết quả đã áp dụng quản lý bệnh án điện tử ngoại trú đối với 11 nghìn hồ sơ điều trị ngoại trú mãn tính quản lý thanh toán viện phí và bảo hiểm y tế nhanh, chính xác (thanh toán ra viện ngay trong ngày)...

Mới đây bệnh viện đa khoa Đức Giang đã thực hiện thành công nhiều ca ghép thận. Đây là thành tích xuất sắc trong lấy, ghép mô tạng của bệnh viện đối với một bệnh viện trưởng thành từ một... trung tâm y tế huyện.

Bệnh viện đa khoa Đức Giang đã chính thức ghi tên trên bản đồ ghép tạng Việt Nam bằng việc thực hiện thành công ca ghép thận đầu tiên vào ngày 8/9/2024. Đến nay, bệnh viện đã thực hiện thành công 5 ca ghép thận và làm chủ được kỹ thuật ghép thận"
Tiến sĩ Nguyễn Văn Thường - Giám đốc Bệnh viện Đa khoa Đức Giang

Tôi nói những điều trên đây về bệnh viện đa khoa Đức Giang để nhằm đưa ra thông điệp: Dù bệnh viện tư hay bệnh viện công mà không lấy người bệnh là trung tâm thì sẽ không tạo nên giá trị để phát triển bền vững. Mà việc coi người bệnh là trung tâm phải được tiến hành đồng bộ, không sót khâu nào, trong đó không thể không có sự thay đổi, cải tiến về tâm thế, thái độ ứng xử, kỹ năng mềm của cán bộ y tế ở tất cả các khâu.

Bình luận của bạn

Bình luận