Công dân khuyến học

Cảm xúc người làm khuyến học những ngày cuối năm

Cảm xúc người làm khuyến học những ngày cuối năm

Nguyễn Văn Long

Nguyễn Văn Long

20:05 - 31/12/2025
Công dân & Khuyến học trên

Buổi chiều cuối năm ở Đà Nẵng, cái lạnh vừa đủ để con người ta muốn ngồi lại, chậm hơn một nhịp, nhìn lại quãng đường mình đã đi qua. Tôi ngồi giữa khoảng lặng hiếm hoi của năm cũ, để cho ký ức lần lượt hiện về, không vội vàng, không sắp đặt, như chính cách mà năm 2025 đã nhẹ nhàng lướt qua.

Cảm xúc người làm khuyến học những ngày cuối năm - Ảnh 1.

Hội Khuyến học thành phố Đà Nẵng thăm ngôi nhà cổ của quan Đốc học Đỗ Doãn Chính, ở Lãng cổ Đường Lâm, một công trình kiến trúc 300 năm tuổi, tiêu biểu cho kiến trúc nhà cổ Việt Nam, nổi bật với bậc cửa cao thể hiện địa vị và nét độc đáo riêng biệt tại làng Đường Lâm, Sơn Tây, Hà Nội.

Tuổi tác thêm lên từng ngày, sức khỏe không còn dồi dào như trước. Có những buổi sáng thức dậy, cơ thể báo hiệu sự mỏi mệt rất thật. Có những chuyến đi dài, tôi phải tự nhắc mình bước chậm hơn. Nhưng cũng chính trong những khoảnh khắc ấy, tôi lại thấy lòng mình không hề nguội lạnh. Ngược lại, càng đi qua năm tháng, tôi càng thấy rõ giá trị của từng việc làm, từng cuộc gặp, từng lần dấn thân. Có lẽ, khi quỹ thời gian phía trước không còn dài, con người ta càng muốn sống sâu hơn, làm việc tận tâm hơn và trao đi nhiều hơn.

Sáu tháng đầu năm 2025 trôi qua trong nhịp điệu quen thuộc của công việc khuyến học. Tôi và anh em Hội Khuyến học Quảng Nam bước vào chặng cuối của hành trình năm năm xây dựng các mô hình học tập. Đó là quãng đường không ồn ào, không hào nhoáng, nhưng bền bỉ như mạch nước ngầm chảy sâu trong lòng đất.

Cảm xúc người làm khuyến học những ngày cuối năm - Ảnh 2.

Tham gia Giám khảo Liên hoan Giáo viên dạy giỏi khối ngoài công lập thành phố Đà Nẵng, năm 2025.

Khi được UBND tỉnh Quảng Nam trao tặng Bằng khen cá nhân vì thành tích xuất sắc trong xây dựng các mô hình học tập giai đoạn 2020–2025, niềm vui đến với tôi rất khẽ. Không phải cảm giác hân hoan, mà là một sự tĩnh lặng sâu thẳm. Trong khoảnh khắc ấy, tôi nghĩ nhiều hơn đến những con người bình dị phía sau tấm giấy khen: những cụ già vẫn miệt mài đọc sách mỗi tối; những em học sinh nghèo giữ chặt ước mơ trong những ngày khó khăn nhất; những cán bộ khuyến học âm thầm đi từng thôn xóm, làm công việc gieo chữ bằng tất cả sự kiên nhẫn và thương yêu.

Niềm vui ấy không bùng lên, nhưng đọng lại rất lâu trong lòng. Rồi tôi ra Thủ đô Hà Nội, mang theo những suy nghĩ còn đang lắng đọng. Được tham dự buổi gặp mặt của Chủ tịch nước Lương Cường với những cán bộ khuyến học tiêu biểu của cả nước tại Phủ Chủ tịch là một trải nghiệm khó quên. Trong không gian trang nghiêm ấy, khi lắng nghe Chủ tịch nước chia sẻ, động viên và nghe những câu chuyện rất đời của người làm khuyến học từ miền núi đến đồng bằng, tôi bỗng thấy công việc mình đang làm trở nên vừa gần gũi, vừa lớn lao. Không phải vì danh xưng hay sự ghi nhận, mà vì tôi cảm nhận rất rõ rằng những nỗ lực thầm lặng ấy đã và đang được đất nước trân trọng. Khoảnh khắc ấy, tôi tự nhủ với mình rằng con đường này, dù chậm, dù lắm gian nan, vẫn là con đường đáng để đi đến cùng.

Cảm xúc người làm khuyến học những ngày cuối năm - Ảnh 3.

Hội Khuyến học thành phố Đà Nẵng đến thăm và làm việc với Trường Đại học Nam Cần Thơ, một đối tác thân thiết, nhà tài trợ của khuyến học Đà Nẵng

Giữa những suy tư ấy, ngày 1 tháng 7 năm 2025 đến, mang theo một dấu mốc lịch sử. Trong tiến trình sáp nhập Quảng Nam vào thành phố Đà Nẵng và thực hiện chính quyền địa phương hai cấp, một quyết định lớn mở ra nhiều kỳ vọng cho tương lai, nhưng cũng khiến lòng người không khỏi chùng lại. Chia tay những người làm công tác khuyến học cấp huyện là những cái bắt tay chặt hơn thường ngày, những ánh mắt nhìn nhau lâu hơn một chút. Bao năm cùng nhau đi qua từng mùa vận động, từng đợt trao học bổng, từng cuộc họp giản dị mà ấm áp. Có những cuộc chia tay không ồn ào, không nước mắt, nhưng lại day dứt rất lâu. Tôi hiểu, chúng tôi không rời nhau, chỉ là đổi một cách đồng hành. Dòng chảy khuyến học vẫn tiếp tục, chỉ là chảy trong một không gian rộng hơn, với những yêu cầu mới và thách thức mới.

Bước vào môi trường mới của thành phố Đà Nẵng mở rộng, tôi gặp thêm nhiều người bạn mới trong công tác khuyến học. Những con người trẻ trung, năng động, mang theo hơi thở của một đô thị hiện đại. Sự gặp gỡ ấy không làm tôi thấy lạc lõng, mà ngược lại, cho tôi thêm niềm tin rằng khuyến học luôn có sức trẻ, miễn là người đi trước sẵn sàng mở lòng, lắng nghe và chia sẻ.

Cảm xúc người làm khuyến học những ngày cuối năm - Ảnh 4.

Đoàn đại biểu Hội Khuyến học thành phố Đà Nẵng dự Lễ trao học bổng "Học không bao giờ cùng" do Hội Khuyến học Việt Nam tổ chức tại tỉnh Nghệ An.

Năm 2025 cũng là một năm tôi rong ruổi khắp các nẻo đường. Những chuyến đi nối nhau, mang theo không chỉ nhiệm vụ mà còn là cảm xúc. Về Nghệ An, quê hương Bác Hồ, dự lễ trao học bổng "Học không bao giờ cùng", tôi đứng giữa một không gian rất thiêng liêng. Nghe những câu chuyện học tập của người lao động, người nông dân, người cao tuổi, tôi bỗng thấy khái niệm học tập suốt đời hiện lên thật rõ ràng, thật sống động. Học không chỉ là việc của tuổi trẻ, mà là cách con người giữ cho mình không lạc hậu, không tự bỏ lại chính mình phía sau.

Tại buổi tọa đàm về vai trò của gia đình, nhà trường và xã hội đối với giáo dục do Bộ Giáo dục và Đào tạo phối hợp với Hội Khuyến học Việt Nam tổ chức tại Hà Nội, tôi đã phát biểu bằng tất cả trải nghiệm của đời mình. Tôi tin rằng, chỉ khi gia đình là nơi gieo mầm nhân cách, nhà trường là nơi nuôi dưỡng tri thức, và xã hội là nơi nâng đỡ khát vọng, thì ngọn lửa giáo dục mới có thể cháy bền bỉ và lâu dài.

Những chuyến đi cùng cơ quan kết nối các nhà tài trợ khuyến học từ Cần Thơ, Đồng Tháp đến Thành phố Hồ Chí Minh, Hà Nội… để lại trong tôi nhiều ấm áp. Mỗi tấm lòng mở ra là một niềm tin được gửi gắm. Mỗi suất học bổng trao đi là một lời nhắn nhủ âm thầm rằng con đường học tập không hề đơn độc.

Giữa dòng chảy công việc, có những niềm vui đến rất lặng. Được mời làm giám khảo Liên hoan giáo viên dạy giỏi khối ngoài công lập của thành phố Đà Nẵng, tôi nhìn thấy trong ánh mắt những thầy cô trẻ một tình yêu nghề trong trẻo và mạnh mẽ. Nghề giáo, suy cho cùng, vẫn là nghề truyền lửa. Những bài viết được đăng trên Công dân và Khuyến học, trên báo Đại Đoàn Kết, trên các trang tin của Mặt trận, rồi bài trả lời phỏng vấn nhân Ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11, là những dịp để tôi nhìn lại chính mình, nhìn lại một đời gắn bó với giáo dục và khuyến học, với những con người bình dị mà kiên cường.

Giữa những chuyến đi ấy, tôi tìm về những khoảng lặng cho riêng mình. Thăm Làng cổ Đường Lâm, thành cổ Sơn Tây, Ba Vì, Tam Đảo, hít hà không khí của Mộc Châu, Ninh Bình… Mỗi miền đất cho tôi thêm một nhịp thở chậm, để tâm hồn được nghỉ ngơi, để khi trở lại với công việc, lòng mình vẫn đủ độ sâu. Và rồi tôi trở về Đà Nẵng, thành phố bên sông Hàn đang khẽ chuyển mình trong những ngày cuối năm. Gắn với đất và trời nơi đây, tôi cảm nhận rõ nhịp sống đang chậm lại, đủ để con người kịp nhìn nhau, kịp nghĩ về những điều bền lâu.

Ngày mai, mùng 1 tháng 1 năm 2026, gia đình tôi sẽ tổ chức sinh nhật lần thứ 87 cho Mẹ. Nghĩ đến Mẹ, lòng tôi tự nhiên mềm lại. Tám mươi bảy năm đời người là từng ấy năm hy sinh thầm lặng. Chính từ mái nhà nhỏ ấy, từ lời ru và ánh mắt hiền từ của Mẹ, tôi học được bài học đầu tiên về chữ thương, chữ nhẫn, và niềm tin rằng học tập là con đường tử tế nhất để làm người. Có lẽ, Mẹ chính là "mô hình học tập" lớn nhất mà tôi may mắn có được trong đời. Mọi hành trình tôi đã đi, mọi việc tôi đã làm cho giáo dục và khuyến học, suy cho cùng, đều bắt đầu từ đó.

Trong khoảnh khắc giao thoa giữa năm cũ và năm mới, tôi thấy mình thật may mắn. May mắn vì còn Mẹ để trở về, còn sức để đi tiếp, còn niềm tin để không dừng lại.

Năm 2025 khép lại nhẹ nhàng, nhưng để lại trong tôi một ngọn lửa vẫn đang cháy. Tuổi cao thêm một chút, sức khỏe có vơi đi, nhưng lòng vẫn hăm hở. Bởi tôi tin, chừng nào còn có những con người muốn học, còn có những tấm lòng sẵn sàng nâng đỡ người học, thì con đường khuyến học vẫn còn rất dài để đi, và rất đẹp để tin tưởng và cống hiến.

Bình luận của bạn

Bình luận

icon icon