Cảm thông cho con voi trong mỗi chúng ta

Trương Thuý Hằng
17:25 - 19/09/2025

Trong lớp lớp những cánh rừng của đại ngàn Tây Nguyên, nơi mà chúng ta đều nghĩ rằng còn nhiều rừng già, nơi tiếng gió gầm qua tán cây cổ thụ hòa quyện với tiếng kêu vọng của muông thú hoang dã. Còn tôi, tôi nghĩ nhiều đến câu chuyện ám ảnh về những con voi nhà.

Cảm thông cho con voi trong mỗi chúng ta - Ảnh 1.

Tây nguyên xanh với nắng và gió trời, xanh thẳm cả những cánh rừng đại ngàn. Ảnh: Trương Thuý Hằng

Những con voi nhà không phải là những sinh vật khổng lồ hung hãn từng thống trị bầy đàn, mà giờ đây chúng chỉ là những bóng hình cam chịu, lặng lẽ đung đưa thân hình đồ sộ dưới nắng chang chang. 

Điều tôi nhìn thấy là chúng bị giam cầm không phải bởi những sợi xích sắt nặng nề, mà chỉ bởi một vòng dây thừng mỏng manh quấn quanh chân – một vật dụng tưởng chừng vô hại, nhưng lại mang theo sức mạnh của nỗi sợ hãi vĩnh cửu. 

Những "vòng dây thừng" của cuộc sống

Hãy tưởng tượng cảnh tượng ấy: một con voi trưởng thành, với sức mạnh có thể lật đổ cả một cây cổ thụ, đứng im lìm bên bìa rừng. Thợ săn voi, những người đàn ông da rám nắng với đôi mắt sắc bén từ bao đời nay, đã biến chúng thành những người bạn đồng hành trung thành – hoặc ít nhất là những nô lệ thầm lặng. 

Quá trình thuần hóa voi ở Tây Nguyên là một nghi thức cổ xưa, đầy bạo lực và tàn nhẫn. Khi còn hoang dã, voi là mục tiêu của những cuộc săn đuổi khốc liệt: đoàn người với giáo mác, tiếng trống vang vọng, và những bẫy rập tinh vi. Nghi thức săn voi trở thành tiềm thức về sức mạnh của nhiều dân tộc sinh sống và chinh phục rừng già. Đằng sau đó còn là sự sinh tồn của con người trước thiên nhiên, sự thuần phục lẫn nhau và con người đã chiến thắng. 

Những con voi rừng bị rượt đuổi qua những con suối cạn, qua những thung lũng sương mù, cho đến khi kiệt sức và bị khống chế. Rồi, khoảnh khắc định mệnh: một thợ săn dũng cảm nhảy vọt lên lưng con thú, cầm chiếc chĩa bịt sắt đâm liên hồi vào đầu nó – không phải để giết con voi dữ, mà để phá vỡ ý chí, để khắc sâu nỗi đau đớn vào từng nếp nhăn của bộ não khổng lồ. Từ đó, con voi không còn là chúa tể rừng xanh; nó trở thành một sinh vật bị ám ảnh, bị ràng buộc bởi ký ức kinh hoàng ấy.

Cảm thông cho con voi trong mỗi chúng ta - Ảnh 2.

Nhưng điều kỳ lạ nhất, và cũng đau đớn nhất, xảy ra sau khi vết thương lành lặn. Khi đã được thuần hóa, con voi được thả tự do trong khuôn viên rộng lớn. Không xích sắt, không hàng rào cao vời vợi, không cần ai trông chừng. Chỉ một sợi dây thừng cũ kỹ, được dùng từ cuộc săn năm xưa, được quấn lỏng lẻo quanh chân trước của nó. 

Và con voi... đứng im. 

Nó không chạy trốn, không lao vào rừng sâu để tìm lại bầy đàn. Thay vào đó, nó chỉ đung đưa thân mình một cách máy móc, đuổi đi những con ruồi vo ve, chờ đợi thức ăn từ bàn tay con người. Sợi dây ấy không đủ sức giữ chân một con voi – nó có thể dễ dàng giẫm nát dưới bàn chân khổng lồ. Thế nhưng, nỗi sợ hãi từ quá khứ đã biến nó thành một thân tù. Mỗi lần nhìn xuống vòng dây, ký ức về cuộc săn đuổi, về những cú đâm đau đớn, lại trỗi dậy như một bóng ma, khiến con voi co rúm lại trong nỗi kinh hoàng mơ hồ. Nó không dám bước qua, dù chỉ một bước chân nhỏ bé.

Cảm thông cho con voi trong mỗi chúng ta - Ảnh 3.

Tác giả và một thợ săn voi đã giải nghệ, câu chuyện về đặc tính của loài voi.

Câu chuyện về con voi nhà ở Tây Nguyên không chỉ là một lát cắt văn hóa từ vùng đất bazan đỏ au, mà còn là một lời nhắc nhở triết lý về nỗi sợ hãi mơ hồ của con người. Chúng ta, những sinh vật thông minh nhất hành tinh, thường bị trói buộc bởi những "sợi dây thừng" tương tự – những vết sẹo ký ức vô hình mà ta tự quấn quanh tâm hồn mình. 

Hãy nghĩ về những nỗi sợ không tên: nỗi sợ thất bại từ một lời chê bai tuổi thơ, nỗi sợ cô đơn từ một mối tình tan vỡ, hay nỗi sợ thay đổi từ những thất bại lặp lại trong sự nghiệp. Chúng không còn là những mối đe dọa thực sự – vết thương đã lành, cuộc săn đuổi đã kết thúc – nhưng ký ức về chúng vẫn ám ảnh, khiến ta đứng im một chỗ, đung đưa qua những ngày tháng lặp lại, chờ đợi "thức ăn" từ sự an toàn quen thuộc.

Triết gia Jean-Paul Sartre từng nói rằng con người bị kết án bởi tự do, nhưng chính nỗi sợ hãi mơ hồ ấy lại biến tự do thành gánh nặng. Chúng ta không dám vượt qua giới hạn vì sợ rằng, đằng sau ranh giới ấy, sẽ là một cuộc săn đuổi mới – một phiên bản tàn khốc hơn của quá khứ. 

Trong xã hội hiện đại, nơi mà thành công được đo lường bằng những con số và những tiêu chuẩn xã hội, bao nhiêu người trẻ đã chọn đứng im bên trong "vòng dây thừng" của kỳ vọng gia đình? Bao nhiêu nghệ sĩ đã từ bỏ giấc mơ vì nỗi sợ bị chỉ trích, dù vết thương từ lời phê bình đầu tiên đã mờ nhạt từ lâu? Và trong những mối quan hệ, chúng ta thường níu giữ những người không còn phù hợp, không phải vì tình yêu, mà vì sợ hãi sự trống rỗng của một bước chân tự do.

Cảm thông cho con voi trong mỗi chúng ta - Ảnh 4.

Vòng dây thừng dùng để săn voi giờ đây chỉ là vật trang trí treo ở ngôi nhà của một thợ săn voi đã giải nghệ. Ảnh: Trương Thuý Hằng

Sự không dám vượt qua giới hạn này không chỉ là bi kịch cá nhân, mà còn là một phần của bản năng sinh tồn. Từ góc nhìn tâm lý học, nhà nghiên cứu Bessel van der Kolk trong cuốn The Body Keeps the Score mô tả cách mà chấn thương quá khứ không chỉ lưu trữ trong não bộ, mà còn khắc sâu vào cơ thể – giống như cách con voi nhớ rõ cảm giác đau đớn từ chiếc chĩa sắt. 

Nỗi sợ hãi mơ hồ ấy trở thành một phản xạ có điều kiện, một vòng lặp vô tận nơi ký ức cũ kích hoạt nỗi đau mới, dù không có mối đe dọa thực sự. Nhưng chính sự nhận thức về những vết sẹo này mới là chìa khóa để giải phóng. 

Trong mỗi chúng ta đều có một "con voi"

Giống như một nhà trị liệu khuyên nhủ bệnh nhân đối mặt với nỗi sợ, chúng ta cần học cách nhìn nhận "sợi dây thừng" không phải như một nhà tù, mà như một lời nhắc nhở về sức mạnh tiềm ẩn. Bước qua nó đòi hỏi dũng cảm – không phải sức mạnh cơ bắp, mà là sự kiên nhẫn để tháo gỡ từng nút thắt ký ức, từng lớp sợ hãi chồng chất.

Cuối cùng, câu chuyện con voi nhà mời gọi chúng ta một sự cảm thông sâu sắc: không chỉ dành cho những sinh vật bị con người thuần hóa, mà còn cho chính bản thân mình. Trong mỗi chúng ta đều có một "con voi" – một phần linh hồn khổng lồ, đầy tiềm năng, nhưng bị kìm hãm bởi những ám ảnh cũ. Hãy tưởng tượng nếu con voi ấy nhận ra rằng sợi dây chỉ là ảo ảnh, và bước đi. Đó không phải là kết thúc của nỗi sợ, mà là khởi đầu của một hành trình tự do thực sự. 

Và chúng ta, những con người với trái tim phức tạp, đã qua nhiều tổn thương, cũng vậy. Hãy tháo bỏ sợi dây thừng vô hình ấy, dù chỉ một bước chân. Bởi lẽ, đằng sau nỗi sợ hãi mơ hồ, không phải là bóng tối, mà là ánh sáng của những chân trời chưa từng khám phá.

Bài viết của tôi dựa trên những câu chuyện dân gian và quan sát văn hóa từ Tây Nguyên, là quan điểm của tôi, nhằm khơi gợi suy tư về tâm lý con người. Nếu bạn từng trải qua những "vết sẹo ký ức" tương tự, hãy chia sẻ – vì trong sự chia sẻ, chúng ta cùng nhau vượt qua giới hạn. Tôi tin là bạn sẽ làm được.

Link nội dung: https://congdankhuyenhoc.vn/cam-thong-cho-con-voi-trong-moi-chung-ta-179250919172548058.htm